vậy. Tôi khẽ bước xuống, nhẹ nhàng ôm lấy eo của em, em không còn run hay giật mình, mà nhẹ nhàng ngước lại phía sau, chúng tôi lại chạm môi nhau, nhưng nhanh như cắt em nhí nhảnh. Anh dậy rồi à? Anh thích ăn món gì nào, để em nấu cho anh. Anh ăn gì cũng được, miễn là em làm cho anh, anh ăn được tất. Anh không sợ độc chết à? Anh độc toàn thân đây này, chết làm sao được. Thế giờ hết độc chưa? Hết rồi! Hết rồi! Tôi mỉm cười trong sự hạnh phúc. Cơm tối xong, tôi dẫn em lên sân thượng để