em tí xíu để em gặp bạn em. Tôi đồng ý và đứng chờ em như một đứa trẻ ngây dại chờ một người mẹ. 10’ trôi qua, rồi lại 15’, tôi sốt ruột đi tìm em. Tôi đứng trên văn phòng Khoa để xem ở đâu, quay qua quay lại thì cuối cùng tôi cũng nhận ra là em đang ngồi cạnh“anh trai” của em một cách tình tứ và rất ư là vui vẻ. Tôi thật không thể tin vào mắt mình, nó là thằng khốn, là nguyên nhân chính mà chúng tôi phải chia tay cơ mà. Lần sau, cũng lại là nguyên nhân “gặp mặt bạn 1 xíu” dẫu rằng tôi biết em