cho con Tâm sướng đến chết không quên được. Mặc kệ, tôi phải dùng mấy củ cà rốt thôi. Tôi lòm còm đi lên lầu. Con Tâm đã thức từ hồi nào rồi. Nó nằm đó mà nhìn trân trân lên trần nhà. Tinh trùng khô đóng trên mặt nó từng mảng thấy mà tức cười. Thấy tôi lên nó nói: – Chú ơi, con đói bụng quá. Trời đất tôi quên mất, cả ngày rồi nó chưa ăn gì cả. Tôi nói: – Ô chú quên mất, thôi chơi một cái nữa đi rồi chú đưa cháu đi ăn tối. Con Tâm gật đầu không nói gì, nó hơi buồn buồn. Nói là chơi chứ tôi còn sức