nhẹn chộp lấy buồi tôi rồi bú. Trường đứng dậy, cởi quần áo. Khi tôi nhìn thấy buồi Trường, tôi không thể nào tin được là nó to và cứng như vậy. Tôi biết Trường rất đô nhưng tôi không thể nghĩ là buồi nó có thể dã man đến vậy. Nó phải dài quá rốn, to hơn dùi cui cảnh sát, nổi đầy gân. Tôi rút buồi ra khỏi miệng Xuân, bảo Trường cầm lấy đầu kia của bàn nước và chúng tôi khiêng nó ra góc tường phía kia. Bây giờ trước ghế bành có thêm một khoảng rộng. Vợ tôi bò xuống dưới ghế, quỳ trên sàn rồi túm